Hai ông và hai gia đình vốn rất hòa thuận, vui vẻ, ở cạnh nhau. Thời ông Thản xây căn nhà cấp 4, nhà Thủ đã có trước rồi vì thế để dễ làm ông chừa cách ra 20 centimet đất giáp nhà Thủ.
Nhưng rồi ăn nên làm ra, Thủ đập nhà nâng cấp thành 3 tầng (mê), lúc đào móng ông đã làm đúng đất mình, nhưng đất phía nhà ông Thản cứ lở xuống thành ra phải hót chỗ đất lở đi. Thợ nề làm đế sắt của móng thì đúng đất ông Thủ, nhưng khi đổ bê tông móng thì xi măng lại cứ tràn qua, tuy hai bên có trao đổi nhưng ông Thản nghĩ:
“Hàng xóm láng giềng, thôi chấp nhận, gây khó cho họ làm gì, cũng không ảnh hưởng gì đến mình cả”.
Tới khi nhà Thủ xây tường thì viên gạch một nửa nằm ở đất ông Thản, nói qua nói lại rồi cũng bỏ qua.
Rồi đến lúc con cái lớn, ăn nên làm ra, ông Thản cũng đập nhà cấp 4, làm nhà 4 tầngg (mê). Khi đập nhà cũ để đào móng mới thấy mất 5 centimet đất nếu theo tường, mất 20 centimet nếu theo bê tông móng nhà Thủ.
Bên nhà Thủ còn thuê côn đồ đến đe dọa ông Thản, họ còn nhờ mấy người nhà là CA đến, đi đi lại lại để uy hiếp không cho đập phần móng bê tông tràn sang đất nhà Thản.
Dẫu vậy, ông Thản vẫn nói nhẹ nhàng có tình có lý rằng không đập tường nhà Thủ lấn sang, cũng không đập bê tông móng tràn sang nhưng sẽ rải sắt đế móng hết đất của mình những chỗ có thể đào được và sẽ đổ bê tông bè toàn bộ, trùm lên những chỗ bê tông lấn sang.
Tuy vẫn hậm hực nhưng chẳng có lý gì ngăn việc nhà Thản, nhưng ông Thủ đã nguôi rồi. Chỉ đến khi mê tầng 1 đã đổ bê tông, tường nhà ông Thản xây cao lên che cái cửa sổ tầng 2 nhà Thủ vốn trước đây mở ra hướng thoáng cao hơn mái nhà cấp 4 nhà Thản thì xung đột mới là cao trào.
Bà vợ ông Thủ đun nước sôi hắt qua, cánh thợ nề dùng tấm tôn chắn cửa sổ nhà Thủ rồi xây tiếp trong tiếng chửi rủa của hàng xóm. Có lẽ chẳng thể khác được nên có vẻ yên khi nhà Thủ tự tháo hết cửa sổ để xây bít lại.
Khi đến mê thứ 4 (tầng 4) thì nhà Thản đã cao hơn nhà Thủ rồi. Ông Thủ cay cú đứng ở sân thượng nhìn với lên quát:
– Hừ! Mịa chúng mày, lắm tiền thì xây cao à, tao đứng đây xem chúng mày làm thế nào?
Ý ông Thủ là nếu một vụn gạch rơi vào ông thì sẽ nằm lăn ra ăn vạ. Mấy tay thợ sáng ý, ngoài dùng lưới chắn đã đặt tấm nhựa để che phía giáp nhà Thủ để xây tiếp và vẫn chừa chỗ để cửa sổ ở phía ấy. Dù chẳng đẹp đẽ như ý do phía tường ấy không tô trát phẳng được. Cũng khó khăn nhưng rồi nhà ông Thản đến lúc khánh thành, cao đẹp hơn nhà Thủ.
Hôm ông Thản chiêu đãi thợ sau khi hoàn thành, ông Thủ đứng bên lan can nhà mình chửi đổng rồi vạch quần đái chéo sang vỉa hè phía nhà ông Thản.
Cả vợ chồng con cái nhà ông Thản và cánh thợ lờ đi như không nhìn thấy gì. Nhưng hai gia đình khó mà hàn gắn được tình xưa nữa.
Ôi cái sự tham lam, đố kỵ đã phá tan tình láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau.
Ngày nay đất chật người đông, tấc đất tấc vàng nên vì tư lợi không ai chịu nhường ai dù chỉ 1centimet đất, thậm chí láng giềng còn gây khó dễ khi hàng xóm làm nhà chửi bới vì đổ vật liệu, làm ồn, làm bụi, không cho bắc giàn giáo để trát tường ngoài….
Câu chuyện đời số 6