Trên đời này anh ngốc nhất phải không?
Bao người yêu thương vẫn một lòng từ chối
Lại đi nhớ một cái tên không tuổi
Dẫu hai đường song song chẳng điểm cuối chung cùng!
Anh ngốc mà mới đi nhớ người dưng
Câu hoạ xướng cũng kiệt cùng chung thuỷ
Dành cho người cả những điều tuyệt mỹ
Lúc sẻ chia những câu chuyện đời thường!
Nay người tìm cơn gió lạ bốn phương
Và gửi trao đến cạn nguồn cảm xúc
Chúc cho người có niềm vui thường trực
Anh trở về đúng nghĩa của người dưng!
Hoa cỏ lại vui với đồng nội hương rừng
Trả cho người những câu từ ngọt mật
Anh lại hồn nhiên đã thành bản chất
Nhưng sẽ khôn ra sau lần vấp cuối cùng!
Chúc cho người bay bổng giữa không chung
Với tình yêu không bao giờ có tuổi
Anh ở lại với sắc hương đồng nội
Suốt bốn mùa ngây ngất cánh hoa tươi!
Cảm ơn thời gian. Anh cảm nhận ra người!
Tác giả: Minh Xuyến
Vờ yêu