Mẹ mệt mỏi quá con ah. Nghĩ đến con lòng mẹ như dao cắt, ước gì thời gian có thể quay lại để mẹ có sự lựa chọn dễ dàng hơn. Nghĩ đến phải bỏ con lại khi ra đi mẹ không thể chịu được nhưng mang con theo mẹ không thể, mẹ biết con theo cha sẽ được sung sướng hơn theo mẹ, mẹ không học thức, không nghề nghiệp lại không tiền, nhưng bỏ con lại mẹ không thể.
Thế đó kết quả của tình yêu của sự đấu tranh cả nước mắt, rồi tủi nhục từ những ngày đầu gặp cha con mẹ đã phải chịu sự khinh khỉnh không chấp nhận của bên nội con, những ánh mắt ghẻ lạnh, rồi qua bao sóng gió cuộc đời cha và mẹ mới đến được bên nhau thế rồi kết quả của tình yêu là con.
Mọi chuyện cũng qua đi tưởng như cuộc đời sẽ êm ả dù vật chất thật xa vời đến bên nhau bằng đôi bàn tay trắng nhưng hạnh phúc của cha mẹ khiến mọi người phải ganh tỵ là như thế này đây. Chuyện gì đến sẽ đến con à, hai con người 2 giai cấp, 2 số phận thì làm sao bên nhau mãi được đâu.
Cha con sinh ra trong gia đình vọng tộc, kẻ kính người trọng, có học thức đàng hoàng. Mẹ lại là đứa xuất thân nghèo hèn, gia đình không ra sao cả, học hành chẳng đến đâu. Và như số trời đã định nó phải thế không cãi lại được con ah, hạnh phúc chưa được lâu thì rạn nứt. Cha và mẹ không còn yêu nhau, có lẽ do không hợp nhau con ah, mẹ không đổ lỗi do cha, mẹ chỉ buồn thôi.
Ai cũng có sự thay đổi, từ khi sinh con ra mẹ mới nhận ra cha không còn yêu mẹ như trước nữa, mẹ buồn lắm. Đó không phải lý do mẹ phải xa cha con mà trong cuộc sống có nhiều thay đổi khiến mẹ mệt mỏi quá. Đã nhiều lần mẹ có ý định ra đi nhưng nhìn lại con mẹ không nỡ. Nếu phải cố sống trong sự thay đổi và lạnh nhạt mẹ thật sự không chịu được, giờ mẹ không biết phải làm sao nữa…