Phương nằm im trên sofa với quyển truyện tranh trên tay, cầm truyện thế chứ có đọc được trang nào. Phương cứ nằm im nghe hết cuộc trò chuyện của bố mẹ về tương lai của hai anh em Phương cho đến khi chuông cổng réo lên liên hồi.
– Thằng Phát nó học kỹ sư điện như ý ông rồi, còn cái Phương sẽ học y theo định hướng của tôi. Ông đừng có mà can thiệp vào rồi lại định hướng này nọ…
– Rồi, rồi con trai theo tôi con gái thì theo bà.
Tự bao giờ bố mẹ kiêm luôn cái quyền xác định tương lai, ước mơ của con thế ạ? Phương vốn định ngồi nhổm dậy nói với bố mẹ như thế nhưng rồi lại thôi, phần vì nhà có khách phần vì cảm thấy bố mẹ đều muốn tốt cho mình cả thôi. Thu dọn mớ truyện tranh trên bàn rồi dẫn theo con Bóc lên phòng, tính Phương là vậy vốn chẳng hoạt bát như anh trai nên mỗi khi nhà có khách Phương thường sẽ chọn cách nằm lì trong phòng hoặc sẽ tìm cách trốn ra ngoài.
Năm nay anh trai thi đại học còn Phương qua hết mùa hè này Phương sẽ là nữ sinh lớp mười hai, bạn bè đứa nào cũng háo hức định sẵn mục tiêu, nguyện vọng của mình. Còn mình thì sao nhỉ? Mỗi lần bạn bè hỏi tới, Phương thường chỉ cười bảo còn tận một năm nữa cơ mà, Phương biết là mình đang nói dối nhưng như thế sẽ tốt hơn là trả lời rằng tớ sẽ học theo nguyện vọng của bố mẹ.
Phương ngồi vào bàn học cạnh cửa sổ, mở ngăn kéo lấy ra một hộp màu, bút vẽ, kim chỉ cùng sấp vải mới mua bằng tiền tiêu vặt để dành. Nó mở từng hộp màu, hít hà mùi vải mới rồi cười nói với con Bóc hiền lành đang ngồi dưới chân “màu mới, vải mới nè Bóc, tao sẽ vẽ và thiết kế cho mày một bộ đồ thiệt đẹp nghen!” Bóc hiền lành nên cả nhà ai cũng bảo nó là chú chó khờ khạo nhưng riêng Phương lại thấy Bóc hiểu chuyện và hiểu Phương nhất nhà.
Bóc biết Phương sợ ở nhà một mình khi trời mưa lớn cùng những tiếng sấm chói tai và rồi nó sẽ luôn ngồi cạnh Phương mỗi khi mưa về trong khi bố chẳng biết gì, ngoài những chuyến công tác xa và những buổi gặp đối tác bên bàn nhậu. Bóc biết Phương sợ máu và chỉ thích vẽ, thích học thiết kế thời trang chứ không muốn học y trong khi mẹ cứ một mực bắt Phương phải thi vào trường y. Kể ra thì Bóc, chú chó nhỏ ông ngoại tặng sinh nhật năm Phương mười lăm tuổi chính là người bạn biết nhiều bí mật nhất của Phương. Đang hí hoáy chuẩn bị giấy vẽ thì tiếng mẹ từ dưới nhà gọi vọng lên khiến Phương giật thót.
– Phương, Phương ơi xuống đây chào bác Hà đi con.
– Dạ, con xuống ngay đây.
Đóng lại sấp giấy A4, Phương xuống nhà theo lời mẹ. Phương nhanh nhẩu chào hỏi mong có thể trở lại trên lầu thật nhanh nhưng đâu có dễ thế? Phương bị mẹ ép buộc ngồi lại trong cuộc trò chuyện bốn người, theo như lời giới thiệu thì người phụ nữ xinh đẹp tên Hà đang ngồi trước mặt Phương là bác sĩ của một bệnh viện lớn, là cháu họ hàng xa của ông nội.
– Năm nay lớp mười hai rồi chị, cháu nó muốn học y như bác. Có gì bác hướng dẫn, dìu dắt cháu nó thành bác sĩ giỏi giang như bác với…
– Rồi, rồi có khi thế hệ sau còn giỏi hơn thế hệ trước đấy chứ !
Phương thấy mình thật giống một khúc gỗ mục, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi im lắng nghe thi thoảng cất lên những tiếng vâng dạ bằng lòng mặc dù bên trong Phương đang gào thét, đấu tranh “con không muốn học y.” Nhiều lúc Phương muốn để cho ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy lên như khi Phương cầm kim chỉ, bút vẽ để đấu tranh bảo vệ ước mơ của chính mình trước mặt mẹ. Nhưng rồi chỉ cần ánh mắt Phương chạm vào ánh mặt mẹ là ngọn lửa ước mơ trong Phương liền bị dập tắt đi bởi khi nào cũng vậy, chỉ cần chạm vào ánh mắt mẹ là trong đầu Phương sẽ vang lên câu nói rằng mẹ vì sinh Phương mà suýt mất mạng, mẹ vì sinh Phương mà phải mang bệnh tim suốt cả đời.
Dẫu ước mơ được cầm cái kéo, cái kim, được sống với ước mơ của mình có to lớn thế nào thì cũng đâu to lớn bằng công sinh thành dưỡng dục của mẹ. Phương nghĩ thế mà nén lại ước mơ của chính mình trong tim, cái cọ, hộp màu, kim chỉ,… cũng sẽ nằm im mãi sâu thẳm trong ngăn bàn nơi mà chỉ có Phương và con Bóc biết đến sự hiện diện của chúng.
Được trở thành nhà thiết kế thời trang, giấc mơ lớn lao như ngọn lửa cháy hừng hực trong tim như thế mà Phương còn dằn xuống được thì cái lỗi sợ máu đến ngất xỉu kia có là gì? Phương tự nhủ mình sẽ vượt qua được, Phương tự dặn lòng sẽ làm mẹ vui lòng và đi theo con đường mẹ chọn sẵn cho đến một ngày… Những bí mật Phương cất giấu thật sâu trong ngăn bàn, rồi cả giấc mơ Phương kìm lại trong tim mình được phơi bày trên mặt bàn trước mặt mẹ. Những hộp màu nằm lăn lóc, sấp vải mới được gấp gọn gàng bị sổ tung ra và tập thiết kế mà Phương quý hơn thảy cũng đang nằm im ở đây chỉ có điều chúng đều bị ướt sũng, màu lem luốc đến chẳng nhận ra hình dạng.
Phương khóc, khóc từ thầm lặng đến gào thét lên giữa gian phòng khách, giữa những người được gọi là gia đình, là nơi bảo vệ và nuôi dưỡng giấc mơ. Đám lửa về giấc mơ tưởng chừng như sẽ chỉ còn là những viên than hồng âm ỉ trong lòng Phương thì hôm nay đây hành động của mẹ lại khiến chúng cháy rực lên một lần nữa. Phương gào khóc, buông chiếc balo trên vai Phương ngồi sụp xuống mặt bàn nhặt lấy, vuốt ve, rồi ôm lấy từng bản vẽ ướt sũng vào lòng. Mặc cho ánh mắt đầy giận dữ cùng thất vọng của mẹ, khi đã nhặt đủ lấy những bản vẽ, như nhặt đủ lấy từng mảnh vỡ trong tim mình Phương đứng dậy đi về phía mẹ mà nấc lên từng tiếng…
– Sao mẹ làm thế với con? Mẹ đã từng hỏi ước mơ của con là gì chưa, mẹ có từng biết con gái mẹ sợ máu đến ngất đi chưa ạ?
– Phương, Phương !!!
Phương chạy ra khỏi nhà giữa màn mưa trắng xóa khi đã dùng hết dũng khí nói ra những điều trong lòng mình với mẹ. Phương cứ chạy vào màn mưa và ôm ghì lấy những bản vẽ trên tay bỏ lại tiếng bố, tiếng anh trai đằng sau lưng. Dù chẳng biết mình phải đi đâu nhưng Phương vẫn cứ đi, đi tìm nơi nào đó có thể hong khô những giọt nước mắt cùng những bản vẽ trên tay… Két…ttt ! Phương nghe hình như có tiếng sấm rất to bên tai mình, Phương thấy mình nằm giữa màn mưa trắng xóa và máu thấm đỏ những bản vẽ trên tay. Mắt Phương nhắm dần, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống hòa vào mưa…
“Đã ba ngày rồi, sao con bé vẫn chưa tỉnh vậy bác sĩ?” Phương nghe giọng của mẹ, Phương nghe giọng của bố nhưng sao đầu Phương đau quá, mí mắt cứ nặng trịch chẳng thể mở ra. Mãi cho đến khi bàn tay ấm áp của của bố nắm lấy tay Phương, cái nắm tay của bố như có gì đó rất thần kì nó như ra lệnh cho cơn đau đầu dừng lại, cho mí mắt thôi nặng trịch. Bàn tay bố ấm áp kéo Phương ra khỏi cơn ngủ mê, những tia sáng đầu tiên vừa chạm mắt, Phương đã nghe tiếng bố gọi bác sĩ khẩn thiết khi ông vừa rời khỏi phòng bệnh được vài phút “bác sĩ, bác sĩ con gái tôi tỉnh rồi!” Sau một vài kiểm tra gương mặt vị bác sĩ trẻ toát lên vẻ nhẹ nhõm, vui vẻ
– Cô bé không sao rồi, ngoài cánh tay phải cần băng bó cố định một thời gian thì mọi thứ đều ổn cả rồi.
Cánh tay phải ư? Phải đến khi ánh sáng ngập tràn vào mí mắt, tỉnh táo hơn trong nhận thức Phương mới để ý đến lời bác sĩ đang nói với bố mẹ. Phương đưa mắt nhìn xuống cánh tay Phải theo lời bác sĩ đang dặn dò, từ khưỷu tay trở xuống đều được băng bó bằng lớp bột màu trắng khô cứng. Bàn tay năm ngón của Phương vẫn còn đó nhưng sao nó chẳng thể cử động mặc dù não Phương đã liên tục truyền đi tín hiệu, ra lệnh cho chúng cử động. Phương từ cố gắng đến bất lực mà gào khóc lên
– Mẹ ơi ! Bố ơi tay của con làm sao thế ạ ? Tay của con sao nó không thể cử động được như bình thường?
– Không sao, không sao đâu con vài tuần nữa tháo lớp bột ra là tay con sẽ bình thường lại thôi…
Dù đang trong tình trạng rất hoảng loạn, dù có được bố mẹ vỗ về, trấn an thế nào đi chăng nữa thì Phương cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng lời trấn an của bố mẹ là lời nói dối. Phương biết tình trạng của mình nó không chỉ đơn giản chỉ là gãy tay, bó bột rồi sẽ lành lại. Chưa bao giờ Phương thấy mình bướng bỉnh, cố chấp đến thế? Đứa con gái ngoan ngoãn của bố mẹ ngày nào như chẳng còn nữa, Phương cứ gào khóc, vùng vẫy làm loạn cả phòng bệnh cho đến khi nghe được sự thật từ bác rằng bàn tay của Phương bị gãy thành từng đoạn xương hiện đang phải cố định bằng ốc vít. Sau này có tháo ra cũng sẽ khó có thể trở lại bình thường như xưa được nữa… Không thể trở lại như xưa, tức là không thể cầm bút vẽ, không thể cầm kéo, không thể cầm kim sao bác sĩ?
“Nếu kiên trì tập luyện, thì không gì là không thể!” Câu trả lời của vị bác sĩ trẻ như chẳng có tính thuyết phục nào, Phương thôi khóc mà cứ nhìn trân trân ra bên ngoài cửa sổ mặc cho bố mẹ bên cạnh ôm ấp, vỗ về, ánh mắt Phương cứ vô hồn rồi lịm dần đi trong tiếng gào khóc thất thanh của mẹ.
Phương rơi vào trạng thái im lặng suốt tuần, bố mẹ có bên cạnh, bạn bè có vào thăm Phương cũng vẫn vậy, một màu đen tối cứ bao trùm lấy Phương. Chỉ cần nghĩ đến, nhìn xuống bàn tay phải mai này không thể trở lại như thường, không thể cầm được cái kéo hay khâu được vài đường chỉ là Phương bất giác lại nấc lên vài tiếng không thành lời. Con người mỗi khi làm sai thì thường hay đổ lỗi hoặc tìm ai đó gánh thay lỗi lầm của mình, còn Phương? Đổ lỗi cho ai về chuyện tai nạn, về bàn tay phải mai này trở thành tàn phế trên cơ thể, Phương chỉ biết khóc chỉ biết dằn vặt chính mình.
– Phương, đừng làm thế mà con. Là mẹ sai, là mẹ sai xin con đừng tự hành hạ bản thân mình nữa con ơi!
Mẹ ôm ghì lấy Phương vào lòng khi vô tình thấy Phương tự hành hạ chính mình bằng những cái tát, cái cào cấu ran rát vào mặt. Lời xin lỗi của mẹ như cái kim nhọn đâm vào tim Phương, Phương khóc nước mắt ướt hết cả ngực áo mẹ.
– Mẹ ơi ! Con sợ lắm, tay con sẽ trở thành tàn phế sao mẹ, giấc mơ của con phải làm sao đây mẹ ơi ?
– Đừng sợ, con gái có mẹ ở đây chỉ cần mẹ con mình cố gắng mẹ tin tay của con sẽ lành lại, rồi con sẽ thực hiện được giấc mơ của con.
– Có thể được sao mẹ ?
– Con phải có lòng tin vào chính mình, phải luôn hy vọng chứ ?
– Con không thể học y theo ý mẹ, mẹ ơi !
– Xin lỗi, xin lỗi con !
Mọi nỗi uất ức, sợ hãi trong lòng Phương đã để hết lại nơi phòng bệnh nồng mùi thuốc. Trở về nhà sau một tháng nằm viện Phương thấy mọi thứ trong phòng mình đều thay đổi, không khí nhẹ nhàng đây mới thực sự là nhà. Trên bàn Phương học đã chẳng còn là những tập tài liệu về y khoa khô khan đáng sợ nữa mà là hộp kim chỉ đủ màu, sấp vải hoa sặc sỡ và trong góc phòng có một chiếc giá vẽ cùng một chiếc máy may. Lòng Phương ngập tràn hạnh phúc cùng hy vọng, đang ngây ngất trong căn phòng mà mình mơ ước bấy lâu nay thì tiếng anh trai thập thò ngoài cửa khiến Phương giật mình quay lại.
– Qùa của anh trên giường nha Phương !
Chả biết là gì nhỉ? Phương đi đến chiếc hộp được đặt đầu giường, cẩn thận bóc từng lớp giấy. Là một quyển sách cùng một lá thư, ‘Dám mơ lớn_Đừng hoài phí tuổi trẻ’ cái tựa sách như tiếp thêm lửa trong Phương, cho Phương dũng cảm vượt qua mọi khó khắn để đi về phía trước.
Phương cẩn thận bóc phong thư được viết tên người gửi là bố mẹ, bao nhiêu chữ thấm vào lòng Phương là bấy nhiêu giọt nước mắt ướt nhèm trên giấy. Xuyên suốt lá thư là lời yêu cùng lời xin lỗi mà bố mẹ dành cho Phương, họ cảm thấy có lỗi khi đã quá áp đặt tương lai của con mình.
Cảm xúc trong Phương bây giờ là gì Phương cũng không rõ nữa, mãi cho đến khi mảnh giấy gấp đôi có những dòng chữ của anh trai rơi ra từ trong sách Phương mới biết, mới hiểu cảm xúc trong lòng mình và lòng bố mẹ. ‘Em gái, bố mẹ và anh rất yêu em! Anh biết có đôi khi tình yêu ấy làm em khó chịu và áp lực. Anh không biết em có hiểu hay không, nhưng anh nghĩ rằng em sẽ hiểu nếu anh nói nhỏ em nghe. Bố mẹ chúng ta cùng từng là những người trẻ đầy nhiệt huyết như anh em ta, bố mẹ cũng từng có ước mơ, cũng từng có tuổi xuân phơi phới. Có điều, từ sau khi có chúng ta, bố mẹ đã không chút oán than mà biến chúng ta trở thành giấc mơ của họ…
Đừng trách bố mẹ ích kỷ, chỉ vì họ quá yêu chúng ta mà quên mất rằng giấc mơ của mỗi người là khác nhau.’ Để lại lá thư ướt nhèm trên giường, Phương cười thật tươi chạy xuống nhà vòng ra sau bếp ôm chầm lấy mẹ mà thủ thỉ lời xin lỗi.
– Con xin lỗi mẹ ! Xin lỗi vì đã làm lỡ giấc mơ của mẹ, giấc mơ của mỗi người đều khác nhau nhưng có điều con biết mình có thể làm thêm phần của mẹ đó là nhiệt huyết của tuổi trẻ, rồi con sẽ không làm mẹ thất vọng.
– Mẹ cám ơn con nhưng mẹ chỉ cần có con là đủ rồi, giấc mơ đẹp nhất đời mẹ !
Có thể giấc mơ cũa mỗi người không giống nhau nhưng đã là gia đình thì luôn có điểm chung, nếu là trước kia thì Phương chắc sẽ lâu lắm mới nhận ra. Nhưng bây giờ thì chuyện đó thật dễ đối với Phương, thật dễ để biết rằng tình yêu thương là điểm chung của một gia đình.
Truyện ngắn của Hạ Vân