Anh thương yêu!
Mỗi khi bên anh, em thấy mình thật bé nhỏ, trong vòng tay anh em cảm giác được che chở, được ôm ấp, được yêu thương. Vậy mà giờ phút này đây, em lại thấy sự cô đơn vây quanh mình. Em không biết tại sao anh lại thay đổi thái độ đối với em nhanh đến thế. Mới tháng trước anh còn ân cần chăm sóc em. Em thầm cảm ơn cuộc đời này đã mang anh đến bên em. Vậy mà em chưa cảm nhận hết sự yêu thương từ nơi anh thì bỗng nhiên anh lạnh nhạt, thờ ơ, không còn quan tâm đến em nữa. Mỗi lần chuông điện thoai reo lên em lại hi vọng đó là của anh, nhưng càng hi vọng em lại càng thất vọng. Anh đã quên em thật rồi sao?
Những đêm đến, cuộn mình trong tấm chăn mỏng, nghe gió rít ào ào ngoài cửa cùng với cái lạnh của mùa đông làm em nhớ anh cồn cào da diết. Những khoảng khắc nhớ nhung đã chiếm lấy phần đời vô tư và kiêu hãnh của em. Em đã làm những gì con tim mách bảo để giữ lấy tình yêu của anh, vậy mà anh vẫn vô cảm sao anh?
Em phải làm gì để anh hiểu được tình cảm của em dành cho anh? Em cần cả niềm tin, cần vòng tay che chở của anh. Liệu ước muốn đó có quá lớn không anh?
Hãy trả lời em anh nhé!
Mong anh!
Gb.
Duong Thi Th. H.