Em chưa từng nghe đến thứ hạnh phúc ấy nhưng giờ em đã trải qua rồi anh ah! Với anh, với tình yêu của chúng ta. Anh đến bên em thật nhẹ nhàng, lời nói của anh thật chất phác, cách hành xử của anh đáng để người ta học hỏi…cùng cái vẻ phong trần anh đã chiếm trọn trái tim em. Đến bây giờ cái cảm giác xao xuyến tim đập vội vã như vẫn đâu đây – mà đúng thật chỉ mới thôi anh nhỉ! Mình đã có thật nhiều kỷ niệm dù thời gian bên nhau chẳng bao nhiêu.
Em rất tôn trọng anh, ai cũng có nỗi khổ riêng, công việc của anh nhiều áp lực lại còn lo toan cho gia đình, vợ con lại ở xa…những mệt mỏi muộn phiền trong cuộc sống không ai chia sẻ khiến anh cảm thấy cô đơn, nản lòng. Em không trách anh đã dối lừa em, là đàn ông ai chẳng tham lam, chẳng muốn chinh phục. Điều quan trọng là chúng ta đã dừng lại đúng lúc, dù đi đâu về đâu gia đình vợ con cũng quan trọng nhất. Đừng làm vợ anh tổn thương – chị ấy cũng là người anh đã từng yêu say đắm, là người anh đã chọn làm người san sẻ ngọt bùi đắng cay trong cuộc sống; con anh sinh ra và chứng kiến cảnh ba mẹ lục đục; bố mẹ hai bên thất vọng; xã hội cười chê…em không chỉ nói anh dừng lại ở chuyện của chúng ta mà cả sau này cũng thế.
Nghĩ lại thấy mình khờ khạo quá, trái tim như muốn vỡ tung ra nhưng phải cố gắng gượng để nở một nụ cười chào mọi người khi xuống xe; khóe mắt cay xè chực trào nhưng lại không dám khóc; anh của những phút trước đó vẫn còn nhìn em âu yếm lắm, em cảm nhận được sự chân thành dù chỉ là thoáng qua còn khi xuống xe em không dám nhìn vào ánh mắt anh vì em sợ ẩn chứa bên trong chỉ là sự dối trá, thương hại và quan trọng hơn em sợ mình không đứng vững trước cái ánh mắt như có ma lực ấy!!!!
“Dù ngày mai trên đường đời anh bước,
Chẳng phải em tay nắm cùng anh;
Dù ngày mai đường tình chia hai ngã,
Vẫn mong người ba chữ “nhớ về em”.”
(Tặng anh – Hạnh phúc nửa vời!)