7h sáng! Nó tỉnh giấc và ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên từ 4 năm trở lại đây nó không biết mình là gì. Đối với nó, bình mình là lúc mọi người bắt đầu nghỉ trưa, nó ăn vội cái gì cho qua bữa rồi lang thang café cùng bọn bạn.
Hôm nay nó dậy sớm. Nó chạy vào phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân, tắm cho thoải mái như gột sạch những gì bụi bẩn nhất. Nó giật mình, tìm với điện thoại, 8 cuộc gọi nhỡ của tình yêu thứ nhât (nó đã đánh dấu những cô người yêu của của nó bằng tình yêu thứ nhất, thứ 2, thứ 3…).
Nó bấm số và gọi cho tình yêu thứ nhất. Tiếng chuông quen thuộc vang lên mà nó biết, nhạc chờ đó chỉ dành riêng cho nó. Không trả lời. Nó nghĩ “Định bỏ mình a? thích thì cho nghỉ luôn…”. Nó vứt điện thoại sang bên và nằm nghe nhạc. 11h trưa, điện thoại của nó vang lên bản nhạc chuông quen thuộc, nó thấy tình yêu thứ nhất đang gọi. Trong đầu nó bất chợt hình thành nên một thứ quỷ quái. Nó tắt máy. Lần thứ 2, lại tắt máy… Và cho đến lần thứ 12 thì không còn tiếng chuông nữa, có lẽ tình yêu thứ nhất của nó đã nản rồi.
Nó tủm tỉm cười rồi bấm máy gọi cho mấy thằng bạn hay lang thang cùng nó trà đá, café…
Một ngày trôi qua, 12h đêm nó trở về nhà sau cả một ngày lang thang mà nó cho rẳng đây là “giải ngố, là lòng vòng tìm hy vọng”. Bất chợt nó nhớ đến tình yêu thứ nhất của nó, nó thấy lạ, cả ngày không một tin nhắn. Nó nghĩ “con bé này hôm nay làm sao thế nhỉ?”. Nó nhắn một tin mà nó cho rẳng đây sẽ là ơn huệ cho con bé kia vì chỉ có người ta mới cần đến nó, như một người chết đuối vớ được cọc. “Chết chưa…?”. Nó send tin nhắn đi, 2 giây sau có tin nhắn trả lời “Chết Rồi”. Nó ngạc nhiên. Khác mọi ngày quá. Định chơi mình à?
Rồi ngày hôm sau, hôm sau nữa, … một tuần trôi qua. Nó thấy trong lòng bắt đầu có cái cảm giác hụt hẫng, thiếu thiếu một cái gì đó đã quen thuộc với nó. Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn mỗi sáng “Chúc chồng yêu của anh một ngày mới tốt lành. Yanl”. Cũng chẳng có tin hỏi thăm xem ngày hôm nay nó ra sao, công việc của nó như thế nào… Nó quyết định bấm số của tình yêu thứ nhất. Khác với tưởng tượng của nó, đầu dây bên kia vọng vào tai nó tiếng nói ngọt ngào mà làm người khác hụt hẫng “Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau… “. Nó bực mình. Nó quẳng điện thoại sang một bên. Rồi lại nhặt lại bấm số máy bạn. Một chuông, 2 chuông… “Alo, ai hỏi đấy?”. Nó nhẹ nhàng dạ thưa bác, cho con gặp Vy”. “Nó chết rồi”… Tut tut tut…
Nó ngơ ngác. Cái quái gì đang xảy ra đây? Nó dắt xe ra ngoài, phi ngay đến nhà đứa bạn thân của tình yêu thứ nhất mà nó nhớ được. Nó bấm chuông. Cánh cửa mở ra, nó vội vàng: “Vy đâu?” “sao anh không liên lạc được với Vy?”. Con bé tái mặt, cúi gằm xuống, đưa cho nó cái điện thoại bị nứt… Nó gắt lên “Anh muốn hỏi Vy. Đâu rồi?”. Nó phi như điên đến đây đâu phải chỉ để xem cái điện thoại này. Tiếng khóc nhỏ nhỏ rồi òa lên. Nó chạy nhanh đến con bé, “sao thế? Có chuyện gì a?” … “Vy chết rồi” … “Cái gì?” … “Nó chết rồi. Tai nạn chết được một tuần rồi”. Nó thấy tim mình đập nhanh, đầu nó choáng váng, quay cuồng. Nó ngồi phệt xuống đất. Con bé nói tiếp “ Đêm thứ 3, nó bị tai nạn lúc 2h kém 15, đưa vào viện đến 2h15 thì nó mất”.
Nó thấy tim mình đau dữ dội như có ai đang đâm cả chục nhát dao nào nó, Nó nhớ ra đêm nó nhận được điện thoại của tình yêu thứ nhất, nó tắt đi và sáng hôm sau là 8 cuộc gọi nhỡ lúc 2h đêm.
Đứa bạn xách ra một cái túi, nó nói: “Lúc bị tai nạn, Vy cầm cái túi này, nó muốn đưa cho anh nhưng không kịp nữa rồi. Ở đấy có một số đồ của Vy, em nghĩ là nên đưa cho anh”.
Nó cầm lấy, cảm ơn rồi ra về. Nó muốn chết. Nó muốn đâm đầu vào đâu cho chết quách đi. Lúc tai nạn, Vy đã cố gọi cho nó, gọi để nói những lời cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi, gọi để nghe giọng của nó một lần cuối cùng. Nó khóc… Lần đầu tiên trong đời nó khóc vì một đứa con gái. Nó mở túi xách ra. Trong đó có một chiếc vòng tay bằng đá màu đen mà nó đã mua cho Vy từ lâu lắm rồi, Đấy là món quà duy nhất mà nó tặng cho Vy trong suốt bốn năm bên nhau, nó chỉ quen nhận thôi.
Rồi điện thoại, Nó mở máy và thật duy nhất trong hộp thư đến chỉ có số của nó là “chồng yêu”. 982 tin nhắn. Bốn năm qua, Vy chỉ giữ cái gì là của nó. Rồi một quyển sổ nhật ký. Nó lật từng trang và đọc. Nó òa khóc, dừng lại ở một trang nhật ký nhòe nhoẹt nước mắt…
Ngày … tháng … năm …
“Anh đã hết tình yêu với mình thật rồi sao? Anh lạnh lùng quá. A ah, em biết anh không cần đến em, không còn muốn bên em như ngày xưa. A đã khác, thời gian có thể làm thay đổi tất cả và anh cũng vậy. A không chỉ có riêng em, xung quanh anh còn rất nhiều người khác. Nhưng thôi, em chẳng trách anh đâu. Anh hãy cứ sống thật vui vẻ anh nhé, em yêu anh nhưng em chẳng dám giữ anh là của riêng em, em không giữ được anh thì cứ để anh đi, rồi khi nào buồn anh lại về bên em, như thế là được rồi. E sẽ mãi yêu anh, mãi bên anh cho dù có thế nào đi nữa…. Người yêu anh nhất trên thế gian này…”.
Nó lại khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc… Thế là hết. Giờ nó có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Nó hận bản thân, nó muốn chửi cái thẳng ăn hại là nó… “E đi rồi”. Nó lảm nhảm như một thằng điên, hết khóc lại cười. Và nó đã nói cái câu mà trong suốt 4 năm qua nó chưa từng nói với tình yêu thứ nhất: “Anh yêu em, mình sẽ mãi là của nhau em nhé…!”.
(Người gửi: Quach thanh thuy)