
Với người vợ vô cùng yêu thương của tôi
Chúng ta sinh ra không cùng mẹ cùng cha
Cũng chẳng cùng ngày cùng tháng
Nhưng đã quá hai vạn ngày được sống bên nhau
Có thể một ngày kia – kẻ trước, người sau
Dù trước hay sau, nỗi đau là có thật
Nỗi đau không dành riêng ai
Người đi trước mang xuống tuyền đài
Người ở lại mang trong lồng ngực
Dẫu biết vòng đời quy luật
Chuyến đò kia ai chẳng phải qua
Hai tiếng chia lìa khó ngăn nổi xót xa.
Ta biết ngày kia rồi sẽ đến
Phía bên kia chờ đón một linh hồn
Phía bên kia là bất tận càn khôn
Mà trần thế chỉ là nơi ở tạm
Có đáng gì mà tính năm tính tháng
Bởi bên kia là vô tận vô biên.
Từ cát bụi ai chẳng hoàn cát bụi
Ta hiểu thêm quy luật sinh tồn
Trái chín rụng để mầm non trỗi dậy
Thân cỗi già hóa chất dưỡng cây non.
Ta thương nhau ngày vất vả gian nan
Tay chống chèo với sóng to gió cả
Chừ đã qua buổi cơm vay áo nợ
Trời chẳng dành cho thêm nữa ít năm.
Ta chịu ơn nhau ngày túng quẫn cơ hàn
Sống yêu thương, nhịn nhường quý trọng
Ra Bắc vào Nam, trên bom dưới đạn
Đôi vai gầy với gánh nặng đàn con
Ta mừng con mỗi bước lớn khôn
Và thương đứa dở dang duyên phận
Chim dẫu tách đàn mười phương, tám hướng
Mà bên nhau máu mủ cội nguồn.
Thơ viết dài chưa trải hết tâm can
Thôi đành vậy, nén buồn nuốt lệ
Ta hẹn buổi luân hồi tái thế
Mình lại bên nhau sống mãi chốn vô cùng
Và như thế cũng là lời tạm biệt
Mọi vui buồn ta gửi lại trần gian
Người ở lại nỗi đau là có thật
Người ra đi xin yên giấc mộng vàng.
Những ngày M lâm trọng bệnh
Xuân Kỷ Sửu 2009
Trương Đình Đăng