Nếu như ngày đó anh không đi sinh nhật của a G thì chắc giờ này e cũng không biết được trên thế gian này lại có một kẻ ngu ngốc như a. Nếu như ngày đó a không phải là người chở em về. Nếu như a đừng lắm lời, nếu như a đừng bắt gặp ánh mắt của e……
Nhưng nếu được chọn lại từ đầu a vẫn sẽ chọn con đường mang tên em bởi vì ở nơi đó a được thấy em cuời. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, nó trôi một cách vô tình mặc cho a có cố níu kéo những giây phút được ở bên em. Trong thời gian đó a đang rất đau khổ với mối tình cũ… Em lại xuất hiện như cô tiên với sự quan tâm lo lắng dành cho anh. Để rồi em lại ra đi để lại trong anh một khoảng trống mênh mông. Bây giờ em bảo anh phải làm sao đây???
Chẳng lẽ anh lại khóc, người ta nói nước mắt là một món quà mà thượng đế đã ban tặng cho con người để làm nhẹ một phần nỗi đau… Nhưng anh không thể…a không thể khóc… A lại muốn la thật to nhưng bây giờ là giữa đêm…. A đành để cho con tim chịu đựng một nỗi đau…đau…rất đau.
Em còn nhớ em đã từng nói với anh điều gì không??? Em nói : “nếu gặp anh sớm hơn có lẽ em đã yêu anh”, anh rất bất ngờ….Nhưng a không thể làm được gì bởi vì em chỉ đặt giả thuyết nếu như gặp a sớm hơn…. Thời gian có ai níu kéo lại được đâu phải không em???
Rồi những ngày Seagame 25 diễn ra cũng là lúc tình cảm mình thêm sâu đậm, mình cùng nhau ăn mừng, la hét khi VN chiến thắng và cảm giác hụt hẫng khi đội nhà thua trận…
Rồi đêm Giáng Sinh, anh và em lại đi chung, đáng lẽ phải là nguời em yêu mới đúng…chỉ vì ảnh mất bận… vô tình anh trở thành người đóng thế hạnh phúc…. Nhưng niềm vui không được trọn vẹn khi người yêu em phát hiện tin nhắn của a gửi cho em…. A biết em rất lo lắng và a cũng không hề dễ chịu khi thấy em như vậy. A quyết định chúng ta không nên gặp nhau nhiều, nhưng thời gian không được dài cho lắm.
Ngày tết tây, lại một lần nữa e cùng anh đi chơi cả ngày… A không thể từ chối em được bởi khi ấy em rất buồn, rất cần có người bên cạnh để chia sẻ và tâm sự.
Rồi khi tết ta đến, anh và em cùng rời xa thành phố để trở về ngôi nhà thân yêu. Anh không thể không nhớ nụ cuời, ánh mắt, bờ môi… và hình ảnh của em cứ hiện trong tâm trí anh mọi lúc mọi nơi. Ngày nào cũng vậy không là anh thì là em gọi điện thoại hai đứa cùng tán hàng giờ vẫn không thấy chán… Có lần em nói nhớ anh, anh cũng rất nhớ em nhưng anh không thể nói ra, e cũng hiểu tai sao mà, phải không???…..
Ngày đầu xuân em là người chúc tết anh đầu tiên… A đã lén thu âm. Vì anh biết sẽ có một ngày không còn được nghe giọng nói, nụ cuời của em nữa. Mỗi khi nghe lại anh đã bật cười rất nhiều, nhưng sao bây giờ nghe lại anh thấy đau…. Đau …đau quá em ơi!!
Ngày sinh nhật, a thức suốt đêm để chờ đợi và hi vọng em sẽ là người đầu tiên nhắn tin cho anh. A không cần quà cáp gì lớn lao, chỉ cần 1 dòng tin nhắn thôi….nhưng em không nhắn… A có linh cảm không tốt lắm….và anh đoán không sai…em có chuyện buồn…
Ngày 8-3 em lại đi với anh và em nói anh là người duy nhất tặng quà cho em…. A vui chứ nhưng lại hơi buồn, tự hỏi sao người yêu em lai không…. Và cũng tối hôm ấy anh biết được gia đình em rất phong kiến, và những cực khổ em phải chịu…a lại càng yêu em hơn. Nhưng a không thể có được em.
Ngày hôm nay, giờ này, có lẽ e đang rất hạnh phúc trong vòng tay nguời ta ở nơi ấy. Còn nơi đây một mình anh lẽ loi, anh đau…đau…rất đau em àh!!! A không đủ rộng luợng để cầu chúc em hạnh phúc bên người ấy, nhưng a chúc em sẽ tìm thấy niềm vui trên con đường em đã chọn mà nơi ấy không hề có anh… Nếu e muốn anh vui trước nhất em hãy luôn hạnh phúc nhé!!! Bánh Nướng của anh!!