
Những lời của Người và những hành động của Người làm cho ta cảm thấy sợ và ghê tởm. Người chối bỏ tất cả để lại ta đó với: buồn tủi, đau đớn và…nước mắt! Người hững hờ với tất cà những gì thuộc về ta để… thay “áo mới”! Có vui gì khi “mặc áo mới”. Người có nghĩ gì cho ta ko? Có biết là ta đã khóc bao nhiêu? Đau đớn thế nào? Dường như là:….KHÔNG!!! Không thì Người mới có thể làm như vậy. Khi Người chối bỏ tất cả thì ta vẫn nghĩ cho Người, vẫn tha thứ cho Người. Vẫn tin Người nhưng ta không thể tha thứ khi Người thay “áo mới” ngay tức khắc.
Cho đến giờ phút này thì ta mới nhận thức được ta đã làm gì? Đang làm gì và… phải làm gì. Ta đã dại khờ, ta đang ngu si và ta phải tỉnh táo. Ta phải tỉnh táo để vượt qua những nỗi dằn vặt. Tất cả những gì ta đã làm chẳng qua chỉ để trốn tránh những nỗi dằn vặt. Ta đã sai nhưng ta không muốn nhận mình sai. Chỉ vì ta quá ngu ngơ, khờ dại trước cái tình yêu lừa gạt kia. Và Người trở thành một “tay sát thủ” giết chết “tim ta”.
Nay Người trốn tránh bỏ mặc những dằn vặt của ta nên…Người không đáng được tha thứ. Người cứ trốn vì Người nợ ta nhưng ta không nợ Người. Món nợ này ta sẽ bắt Người trả cho ta, cho nỗi dằn vặt của ta!!!
>> Cơm của ba