Ta ngồi đây nghe gió sầu tuốt lá
Đêm mông lung rệu rã tiếng chim trời
Tay bó gối, căn phòng đơn lạnh quá
Nỗi buồn vây buốt giá trái tim côi.
Như con thuyền đơn lẻ phía mù khơi
Buồn tơi tả, lái phờ không mũi đỡ
Trận cuồng phong cuốn khoang trần mạn vỡ
Mộng trăm năm dang dở cuộc hành trình.
Ta vẫn đi trong tiềm thức niềm tin
Cố tìm lại bình minh từ đêm tối
Rồi nhận biết nơi tinh cầu nóng hổi
Là vừng dương chiếu rọi ánh dương quang
Ngày mai đây sức sống mới dâng tràn
Thuyền cập bến qua triều dâng thác đổ
Bình yên đậu nơi bến bờ hội tụ
Cuộc đoàn viên sau tan vỡ chia phôi.
Thuyền lại trôi
Trong sóng gió
BIỂN ĐỜI !
Hạ buồn 2009
Trương Đình Đăng