Cậu – người con gái kém T 1 tuổi nhưng chưa bao giờ T muốn Cậu gọi T là anh. Và cũng chưa bao giờ T gọi Cậu là em.
T và Cậu quen nhau được 4 năm và đến hôm nay cũng tròn 3 năm từ ngày T và Cậu chia tay. À mà không phải là chia tay, vì mình đã là gì của nhau đâu nhỉ?
3 năm trên giảng đường, T và Cậu đã được bạn bè trong đội gán ghép là một cặp. T cũng cảm nhận được tình cảm của Cậu dành cho T. Cũng đã nhiều lần Cậu dành sự quan tâm đặc biệt cho T trước nhiều người nhưng T lại cố tình thờ ơ sự quan tâm đó.
Thực ra, 3 năm đó T cũng đã có tình cảm với Cậu và cho tới bây giờ T vẫn chưa quên được Cậu, thậm chí nó càng sâu đậm hơn. T cũng muốn nói ra chứ nhưng có lẽ thứ tình cảm đó trong T chưa đủ lớn, hay do hoàn cảnh gia đình nên T đành để trong lòng. T cũng không hiểu biết nữa. Nhưng T vẫn mong sau này có thể đáp lại tình cảm đó của Cậu.
T vẫn nhớ những lần hai đứa đạp xe lên Hồ Gươm, Hồ Tây, Cầu Long Biên…. rồi Cậu hát cho T nghe bài chân ngắn. Về nhà T cố gắng học và đã thuộc. Nhưng giờ thì T đã quên nó rồi, chắc vì lâu rồi không được nghe Cậu hát dù nó đã nằm trong list nhạc của T. Hay chỉ đơn giản là chiếc bánh sinh nhật Cậu tặng T bên Bờ Hồ dù ngày đó đã qua được nửa tháng rồi. Khoảng thời gian đó thực sự rất vui.
Ra trường đi làm, trong 1 năm đó T bắt đầu quan tâm đến Cậu nhiều hơn và Cậu cũng vẫn như vậy. T cũng đã nhiều lần ngỏ lời với Cậu nhưng đáp lại chỉ là lời từ chối nhẹ nhàng và sự im lặng từ Cậu.
Cũng vào hôm T chở cậu lên sân bay. Nhưng khi về phòng T lại nhận được những dòng tin nhắn từ Cậu: “Cậu về nhà chưa, tớ cảm ơn nhé. Cậu tốt với tớ quá ý. Tớ ngại lắm. Tớ chỉ muốn cậu với tớ như 1 người bạn bình thường là được rồi :)))))”, “Giữa tớ với cậu chỉ có thể tồn tại tình bạn được thôi. Cậu xứng đáng nhận được những thứ tốt đẹp hơn, những người thực sự rung động trước cậu. Đấy là những điều dù có cố gắng tớ cũng không thể cho cậu được, tớ xin lỗi nhé”.
Giữa T và Cậu chỉ có thể tồn tại tình bạn thôi sao? Nhưng những gì T nhận được từ Cậu tại sao lại đặc biệt đến vậy? Là T đã ngộ nhận hay T đã quá trân trọng thứ tình cảm đó? Cậu còn nói đợi T chúc ngủ ngon thì Cậu mới ngủ được, Cậu còn nhớ không? Giá mà cậu không gửi những dòng tin nhắn đó, để T cứ nghĩ đây là một tình bạn đặc biệt và T có thể tiến xa hơn.
Nhưng rồi T nhận ra tình cảm mà Cậu dành cho T chỉ là tình bạn không hơn. Để rồi T đã ra đi trong im lặng ngay sau khi nhận được tin nhắn đó từ Cậu. Mặc cho Cậu có tìm mọi cách để liên hệ với T. Nếu những chuyện mà T làm cho Cậu trong 4 năm qua vẫn chưa đủ để Cậu rung động, vẫn chưa đủ chân thành thì Cậu có thể cho T thêm thời gian mà.
T không cần gì nhiều. T chỉ cần Cậu cho T thêm thời gian để T quan tâm Cậu nhiều hơn. Cho T thời gian để T thay đổi suy nghĩ trong Cậu. Cho T thời gian để T có thể làm mọi việc vì Cậu mà…, Nhưng rồi chính tin nhắn đó đã lấy đi tất cả. Có lẽ với ai đó, thích một người không nhất thiết phải trở thành người yêu. Có những lúc trở thành bạn bè là đủ rồi, chỉ có như vậy mới được lâu dài. Còn với T, “tình bạn” tiến một bước có thể trở thành “tình yêu”, nhưng “tình yêu” lùi một bước thì không thể quay về “tình bạn” được nữa. T và Cậu đã từng thích nhau, chỉ là không cùng một thời điểm.
Giờ T cũng không biết cuộc sống của Cậu thế nào. T vẫn hay vào fb của Cậu, đây cũng là cách duy nhất mà T có thể biết được thêm điều gì đó về Cậu. Có thể sau này T vẫn sẽ giữ lại những kỷ vật mà Cậu đã tặng cho T cùng với những món quà mà T và Cậu cùng tham gia phong trào tình nguyện.
T cũng mong sau những dòng tâm sự này và cùng với thời gian sẽ là liều thuốc tốt để T có thể quên được Cậu. Để T có thể xóa đi tất cả ký ức về Cậu, để T có thể mở lòng đón nhận một tình cảm mới.
T cũng gửi tới Cậu lời xin lỗi vì những lần T đã không nhận liên lạc từ Cậu, vì cái lần T đã không từ mà biệt đó. Trước đây, bây giờ và sau này có lẽ T đã bỏ lỡ điều tuyệt vời nhất đó là “Cậu”. Có lẽ đây sẽ là lời cuối T viết cho Cậu. Chỉ một lần này thôi hãy cho T được gọi Cậu là “Em”, vì có thể chúng ta chỉ có duyên mà không có phận.
Chúc Em sẽ tìm được một người yêu Em hơn Anh đã từng yêu Em, mong Em luôn hạnh phúc.
“Thương Em là điều Anh không thể ngờ”.
….
Nếu sau này hai ta cách biệt
Anh sẽ không mang nặng ưu phiền
Để em đi như chưa từng đến
Và quên em, quên hết tình đầu.
Cái cảm giác nhìn người ấy lần đầu tiên