Câu chuyện mình kể đây không phải là chuyện cổ tích, cũng không phải chuyện của chàng hoàng tử và nàng công chúa. Đó chỉ là câu chuyện tình cảm của hai đứa bạn thân mà thui.
Mình chơi với một cô bạn từ hồi lớp 2, ở cùng khu nhà với mình. Hằng ngày cô ấy và mình rủ nhau đi học. Hai đứa cùng nhau đi rồi lại cùng về. Trời mưa hai đứa cùng nhau đi chung một chiếc áo mưa.
Cô ấy là một người rất thích chơi những trò của con trai. Hai chúng mình thường cùng nhau chơi đuổi bắt, bịt mắt bắt dê, cá sấu lên bờ. Những trò chơi mà tuổi thơ hầu như ai cũng chơi. Khi cô ấy có đôi giày mới, hay chỉ là chiếc cặp mới thì cô ấy lại khoe với mình. Cô ấy thường rủ mình sang nhà bạn cô ấy mượn vở. Hai đứa ở nhà có gì thì hầu như đều chia sẻ cho nhau, vui biết nhường nào.
Mỗi ngày cô ấy lại lớn lên, càng ngày cô ấy lại càng xinh đẹp, càng ngày càng nữ tính hơn. Nhưng mình càng lớn thì càng xấu trai, càng to béo xù xì, chả hợp với cô ấy tẹo nào. Khi đến lớp 8, bọn tôi ngày càng xa cách, cô ấy bắt đầu có người yêu.
Khi lên cấp 3 thì chúng tôi mất hẳn liên lạc với nhau. Càng ngày cô ấy lại yêu càng nhiều người. Khi học lớp 12, tôi bị chuyển lớp lại gặp đúng bạn của cô ấy. Tôi mạnh bạo xin số điện thoại của cô bạn cũ. Chúng tôi nói chuyện với nhau được hai ba ngày thì tôi mạnh bạo hỏi cô ấy, thế cậu có thích tớ không. Nhưng câu trả lời thì không như tôi mong đợi, cô ấy không đồng ý.
Mình cảm thấy rất buồn và đau lòng. Nhưng mình nghĩ cô ấy vẫn còn đang băn khoăn.
Vì quá cay đắng nên mình nhắn với cô ấy rằng là đừng bao giờ tìm mình nữa. Liệu như vậy có quá phũ phàng không??? Mình nghĩ sau khi thi đại học xong, mình sẽ tấn công cô ấy một lần nữa. Liệu có nên không???
Có thể bạn quan tâm: Bắt đầu và kết thúc