Tôi đã đau khổ và tuyệt vọng gần hai tháng. Hai tháng qua, tôi đã cố gắng để quên nhưng không sao quên được. Xin hãy cho tôi một lời khuyên. Giúp tôi tìm một lối ra để có cuộc sống được tốt hơn.
Tôi đã 29 tuổi, mối tình trước không trọn vẹn. Vì tính tình anh qúa ghen tuông, không hiểu lý lẽ phải trái. Mỗi lần thấy tôi nói chuyện với một người bạn nào đó là trách mắng tôi đủ điều. Thế là tôi ra đi, không ai làm tổn thương cho ai cả.
Cách đây một năm, tôi có quen với một anh làm bảo vệ ở công ty tôi. Anh là một đảng viên. Vẻ bề ngoài và cách nói chuyện đã làm tôi cảm thấy thích nói chuyện với anh. Mọi người thấy tôi có vẻ quý mến anh. Ai cũng khuyên tôi, đừng nên tiếp xúc nhiều lỡ có tình cảm thì tôi sẽ khổ.
Lúc đầu tôi đã nói với bản thân mình là không được có tình cảm cùng anh. Bởi vì tôi biết thông tin của anh qua những người bạn và các đồng nghiệp. Anh quen rất nhiều người và cũng đã từng sống chung với một ai đó.
Nhưng nào ngờ, nhiều lần tiếp xúc với anh, tôi đã yêu anh. Dù biết anh là một người đào hoa. Anh đến với tôi, tôi cứ ngỡ là tình yêu chân thật. Anh quan tâm chăm sóc cho tôi, anh chia sẻ những lúc tôi buồn.
Yêu anh trong vòng 6 tháng qua, tôi và anh có những nụ hôn thân mật. Nhưng chuyện kia thì chưa hề có. Anh làm cho tôi càng yêu và quý anh nhiều hơn. Tôi không quan tâm những lời đồn đại xung quanh trước kia của anh. Tôi chỉ biết yêu và chỉ sợ một ngày nào đó mất anh mà thôi.
Tôi tin anh, tôi đã vào khách sạn cùng anh. Trong hai lần đi khách sạn không có chuyện gì xảy ra. Tôi càng yêu anh hơn, anh đã tôn trọng tôi. Nhưng nào ngờ tình yêu tôi dành cho anh đã đổ vỡ khi lần đi thứ 3 này. Anh đòi hỏi quá đáng, tôi đã cự tuyệt, không cho anh quan hệ. Anh cố ép hoài không được, anh lớn tiếng với tôi: “em giữ luôn đi, em đem cho thằng khác đi”.
Tôi như sụp đổ hoàn toàn. Tôi yêu anh thật sự. Tôi giữ gìn là để cho tới ngày cưới cùng anh, nhưng anh lại đối với tôi như vậy. Tôi đã xuống nước năn nỉ anh, hãy cho tôi thêm thời gian. Bởi do tôi chưa chuẩn bị một tâm lý nào cả. Và chuyện này đến với tôi bất ngờ quá. Tôi không thể nào chấp nhận được, vì anh là người mà tôi gần gũi đầu tiên.
Sau chuyện đó xảy ra, tôi có nhắn tin, liên lạc cùng anh, anh đều không trả lời. Nếu lúc đó tôi trao đời con gái cho anh thì sao, anh có bỏ rơi tôi không? Đã 2 tháng rồi tôi sống trong nỗi nhớ. Tôi khóc rất nhiều mỗi khi về đêm trong phòng có một mình, xung quanh không ai chia sẻ.
Tôi xa gia đình sống ở trọ, nhiều lúc tôi nhớ anh quá. Tôi đã làm cho mình thật say để quên được bóng hình anh trong tôi, nhưng không được. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh là một đảng viên và làm chung một công ty. Tại sao anh lại làm tôi tổn thương đến như vậy.
Tôi phải làm sao để tìm ra cho mình một lối đi chín chắn. Không phải mù quáng khi yêu anh như thế này nữa. Tôi có nên liên lạc với anh không? Thật sự tôi nhớ anh lắm, bây giờ ra vào gặp mặt tôi không biết giải quyết như thế nào nữa? Mỗi lần thấy anh thì tôi có vẻ cứng rắn lắm. Nhưng sau đó tôi ngồi khóc một mình không ai hay biết.
Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, để tôi có lý trí mà vượt qua. Có lẽ giờ đây tôi sẽ không dám yêu ai cả. Chắc có lẽ tuổi tôi không còn trẻ nữa.