Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi…
Đã không còn nét ngây thơ của thời con gái
Nụ cười cũng nhuốm màu bụi thời gian từng trải
Nhưng vẫn mặn mà, đằm thắm, khó phai
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi
Đã biết nén tiếng thở dài trong những đêm vắng lặng
Đã không còn khóc, cười trước những ngọt ngào, cay đắng
Mà biết tự yêu mình, mạnh mẽ vươn lên
Họ đã chẳng còn muốn nhắc đến những cái tên
Mà một thời yêu thương đến đắm say rồi tận cùng đau khổ
Cũng chẳng còn ngóng trông ai khi trời vừa trở gió…
Hay thảng thốt giật mình trước ánh mắt của người dưng
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi rất vững tâm
Họ đã kinh qua những thăng trầm của cuộc đời đầy biến động
Sống kiên cường như cây xương rồng trong cả những ngày mưa nắng
Lại vẫn dịu dàng, khao khát được yêu thương
Người đàn bà đã đi qua hơn một nửa chặng đường
Chẳng còn xa lạ với những bon chen, tranh giành, hơn thua, được mất
Ngay cả khi trong trái tim đang hằn sâu bao vết cắt
Họ vẫn mỉm cười, gắng gượng quên đi
Người đàn bà bước qua tuổi bốn mươi mong mỏi điều gì?
Là những tháng ngày hạnh phúc, bình yên của gia đình và nụ cười con trẻ
Là mỗi sớm mai thức dậy thấy mình còn đang thở
Để lại bắt đầu cho những mơ ước còn dở dang!
Tác giả: Ngọc Linh
Đi qua vài lứa xuân thì nhìn tận mặt tình yêu
Đủ khôn ngoan để nhận ra cái lóng lánh không phải kim cương mà là nước mắt
Tỉnh táo trước những câu hẹn thề đã xưa như trái đất
Dư sức biết sau miếng mồi ngon sẽ có lưỡi câu giấu khéo bên trong…
Không còn dại khờ thắt cho cổ tích chiếc nơ hồng
Tuổi bốn mươi đâu còn trẻ để được phép vài lần lầm lỗi
Chẳng thèm bóc mẽ khi nhân gian cố tình nói dối
Thản nhiên nhếch môi dọn dẹp những cuộc buồn …
Đàn bà bốn mươi gia tài dư giả nỗi cô đơn
Cất giấu ở nơi không đêm không ngày và nắng mưa chẳng đến
Thôi nuông chiều trái tim mà đổ thừa định mệnh
Soi gương thấy được mùa những vết chân chim
Nhiều lúc đau rạc lòng vẫn nhẫn tâm lặng im
Đủ thành thật để xin ngực gầy thứ tội
Chối từ những giấc mơ toan bịt mắt dẫn mình lạc lối
Tóc đã điểm mây trời rồi, còn trẻ dại gì đâu…
Đàn bà bốn mươi tháo bóng ra khỏi khung hình cũ nhàu
Tự biết đã qua cái thời nổi nông đem lòng ra đánh cược
Bởi canh bạc lỡ thua sẽ không bao giờ còn có được
Cơ hội xáo lại ván bài đời gỡ gạc bớt bơ vơ
Đã thấm cảm trọn vẹn đam mê, vành vạnh hững hờ
Từng như thiêu thân tự đốt mình sưởi ấm
Từng oán trách bàn tay rối những đường số phận
Từng đổ tim ra hong biết bao lần…
Đi tìm bình yên chai mỏi gót chân trần
Để nhận ra tình yêu không phải kim cương mà là nước mắt
Để biết sau khi bóc đi lớp đường ngọt ngào là thuốc độc
Và lời hứa nhân gian hết thảy dối lừa…
Đàn bà bốn mươi đã lắng lòng trước những đong đưa
Sẽ chẳng tham hớp rượu cay mà thả mồi bắt bóng
Chẳng cố chấp ra khơi lúc biển ầm ào quẫy sóng
Không khát thèm nụ hôn đến nỗi bán rẻ môi mình…
Đàn bà bốn mươi sẽ lặng lẽ hồi sinh
Sau những ngày bão nổi…
Bình yên
(Sưu tầm)