Một khóa học ngắn hai ngày, một cuộc gặp gỡ vô tình và thầy xuất hiện như một việc rất bình thường, nhưng hình như từ khi xảy ra thì trái tim tôi đã không bình thường được nữa. Nếu có một điều mong ước, tôi nghĩ rằng tôi muốn không gặp anh – thầy. Gặp anh và biết anh đã có một gia đình – một em bé mới chào đời và một người vợ dù chưa gặp nhưng tôi hình dung có thể xinh đẹp và tài giỏi, ” hạnh phúc” có thể là điều tôi nghĩ đến và tôi cũng không quan tâm gì lắm đến việc ấy (hay đúng hơn là với anh).
Thật ra tôi có rất nhiều người theo đuổi và hơn hết đơn giản là tôi đã có bạn trai – một người công an – một người yêu tôi đúng nghĩa. Nhưng tiếp xúc với anh thì lại có một sức hút kì lạ đến khó chịu. Anh galang nhưng không ra vẻ đến nỗi bóng bẩy, dí dỏm nhưng lại không hời hợt, đôi khi đáng yêu nhưng rất nam tính. Anh như một bức tranh hoàn hảo mà tôi vô tình bắt gặp trên con đường cuộc sống. Tôi đã nhìn lại thực tế và cố gắng để lý trí có thể áp đảo đi nhưng không được bởi tiếng nói con tim quá lớn. Có thể các bạn sẽ cho là tôi nông nổi hay chỉ là một tình yêu sét đánh thoáng qua và nếu được thì tôi cũng mong đúng là như vậy, nhưng không thể vì tình yêu sét đánh hay sự nông nổi chỉ là thoáng qua, bộc phát, còn tôi hiện tại bây giờ đang rất nhớ anh.
Tôi là người dám yêu dám nhận, tôi tặng anh tình yêu và tặng anh cả tôi. Tôi không quan niệm đến sự ràng buộc cũng chính vì thế mà tôi đã cố che đi dấu vết đỏ trên ga giường trắng trong vòng tay ấm áp của anh. Tôi không muốn anh lại có cảm giác tội lỗi với tôi và tôi biết tôi không có quyền gì phá vỡ cuộc sống bình yên của riêng anh, không cần chen chân vào hạnh phúc của anh mà tôi sẽ giấu anh như một cao “dằm” trong tim tôi (có thể không bao giờ hết nhói được).
Gặp nhanh và chia tay nhanh tôi không muốn níu kéo, khi tiễn anh lên máy bay, biết rằng anh đã tắt máy, tin nhắn có thể đến với anh rất muộn. ” Em không cần thầy nhớ đến em nhưng em, nhưng em mong thầy đừng quên em, hãy nhớ đến em như một người bạn mà thầy tình cờ gặp được, em không muốn gia đình thầy bị phá vỡ chỉ vì em, chúc thầy hạnh phúc và hãy quên hết mọi thứ??”. Một SMS trả lời rất muộn: “Chúc em hạnh phúc!”.
Tôi thật sự đã khóc rất nhiều, cho tới tận bây giờ tôi vẫn còn lưu một tin nhắn nháp mà chắc là sẽ không bao giờ gởi đi: ” Em sẽ hạnh phúc và biết là không được nhưng em muốn xin lỗi vì em đã yêu thầy!” .
P/S: trong tình yêu đôi khi cần có sự thành thật nhưng không nhất thiết phải là toàn bộ vì nhiều sự thật nếu giấu kín thì sẽ hạnh phúc hơn. Tôi cũng sẽ thành thật với người yêu tôi sau này về việc tôi không còn nguyên vẹn nhưng tôi sẽ giấu anh đủ để mình tôi biết.