Bố tôi là một người đàn ông khá cục cằn. Nhưng trong ấn tượng của tôi, ông luôn mỉm cười và đáp lại nhẹ nhàng mỗi khi nói chuyện với mẹ. Có lần xảy ra va chạm xe trên đường, bố lớn tiếng quát tháo người đã xô vào chân tôi chảy máu. Chưa bao giờ tôi thấy bố nóng nảy như thế dù cả 2 bên đều sai.
Đến khi về nhà tôi mới hỏi bố sao ở nhà bố hiền vậy mà ra đường như một người hoàn toàn khác. Ông cười: “Con biết tính mẹ rồi còn gì, bố sống với mẹ con cả đời chứ có phải sống với thiên hạ cả đời đâu. Ngọt với mẹ con bố chỉ có lợi chứ không thiệt”.
Hóa ra không phải bản tính bố lành, ông chỉ biết kiềm chế cảm xúc của mình, để không khí gia đình được yên ấm.
Napoleon từng nói: “Một người có thể kiểm soát cảm xúc của mình vĩ đại hơn vị tướng có thể hạ gục cả một thành phố”.
Mỗi người đều có tính cách riêng nhưng chỉ khi đối mặt với người họ yêu thương, họ mới sẵn lòng trở nên mềm yếu. Khi có vấn đề xảy ra, sự bao dung và lý trí chính là “chất bôi trơn” tốt nhất cho những xung đột trong các mối quan hệ.
Khi còn trẻ, bạn cảm thấy bạn bè ở khắp mọi nơi, không gì có thể khiến bạn cô đơn. Nhưng chỉ sau tuổi trung niên, bạn mới cảm thấy rằng không có gì thay thế được 2 chữ gia đình.
Hãy học cách lắng nghe cha mẹ, nhẫn nhịn với người bạn đời và bao dung con cái, anh em.
Dù thế giới có rộng lớn thế nào thì bạn vẫn luôn phải về nhà, dù quen biết bao nhiêu người thì cuối cùng vẫn chỉ có gia đình luôn ở bên bạn.
Theo Moon – Vietnamnet